Xin chào, mình là Võ Thị Hoàng Linh, hiện mình đang là du học sinh Tây Ban Nha tại Đại học Zaragoza. Hôm nay mình có vài điều nho nhỏ muốn chia sẻ về khóa học và cuộc sống của mình.
Hiện tại, mình đang trong thời gian học khóa tiếng Tây (Tây Ban Nha) 1 năm trước khi bước vào chương trình chính khóa (Cử nhân Du lịch). Đây là thời gian mình vừa học để thông thạo ngôn ngữ vừa làm quen với văn hóa, cuộc sống và con người nơi đây.
“Hôm nay có nắng” tiếng Tây nói là “hace sol”… – Hoàng Linh
Lớp học tiếng hiện tại của mình rất tốt, mình rất hài lòng với cơ sở vật chất của trường từ sàn nhà bằng gỗ, thư viện cực bự và có lò sưởi… đến bảo vệ thì rất dễ thương, nói chung ở trường cả ngày luôn cũng được ấy. Lớp học của mình thì sĩ số không quá 10 người, tất cả đều là sinh viên trao đổi (hầu hết là Ý, Đức, Pháp). Một khóa học của mình kéo dài 3 tuần, sau 3 tuần học đó sẽ có bài thi lấy bằng A1, A2, B1, B2 tương ứng với khóa học (chi phí thi là 18 Euro). Nếu đậu thì được lên lớp, nếu không thì học lại. Chương trình học của mình nhanh hơn gấp 3 lần các khóa khác và chỉ có học lớp này mình mới có thể lấy bằng B2 trong 9 tháng để kịp vào chính khóa.
Giáo viên ở đây rất thân thiện, chăm lo thương yêu sinh viên như con cháu trong nhà vậy. Sinh viên đi trễ, cuối giờ cô gọi lên nhắc nhở. Có lần mình than với cô: “Cô ơi, sao tiếng Tây khó quá chừng”. Thế là từ buổi học sau cô cho mình nghe miết thôi. Nghe nhạc, nghe bản tin, nghe đài… dần dần khả năng nghe của mình cải thiện rõ rệt. Lần mình thi trượt A1, cô bảo học lại lớp cô đi, cô luyện cho. Mình cứ nghĩ học lại bài cũ chán lắm, cơ mà cô rất tâm lý, vừa dạy lại, vừa dạy thêm bài A2 nữa nên không chán tí nào! Mình vừa củng cố bài cũ, lại được học thêm bài mới nữa.
“Đi mua nước cũng có người chộp lén tề há há” – Hoàng Linh
Về chuyện đi lại thì mình mất 1 tiếng đi bộ mỗi ngày cho việc tới lớp. Thực ra thì phương tiện công cộng ở đây rất sẵn và rẻ (tiền bus là 1.35 Euro còn tàu điện là 1.5 Euro) nhưng mình muốn đi bộ, vừa nâng cao sức khỏe vừa tiện ngắm con người và cảnh vật xung quanh. Hàng ngày, mình đi học về cùng đường với mấy nhóc tiểu học xinh xắn, dễ thương lắm.
Mình ở với chủ nhà người Tây Ban Nha, bà đã già rồi và sống 1 mình nên có mình tới ở chung, bà vui lắm. Suốt ngày bà ở nhà nấu ăn rồi gọi mình ăn chung, mình nói ngon thì bà nấu tiếp còn nói khó ăn thì bà không bao giờ nấu lại luôn. Bởi vậy nên mình không tốn tiền ăn, nhưng mà thấy hơi ngại nên hay mua mấy đồ lặt vặt trong nhà…
Mình có một kỷ niệm rất đáng nhớ với bà chủ nhà. Đó là hôm nình đi thi lại A1, lúc về tới nhà thì bà gọi mình lại và hỏi: “Con thi được không?” Mình trả lời: “Con thi rất tốt ạ”. Thế là bà kéo mình ra ban công và chỉ vô cây nến bự đang cháy, bà bảo: “Bà ở nhà cầu nguyện đấy, đương nhiên phải tốt rồi”. Ôi trời, nhìn cây nến mà lòng mình tan chảy luôn và cảm thấy cực kỳ ấm áp, thương bà chủ cực kỳ. Rồi lần đó mình đậu thật! Con người ở đây quá là dễ thương nhỉ!
Hoàng Linh và bà chủ nhà người Tây Ban Nha trong ngày sinh nhật của bà
Nhớ hồi đầu mới sang, mình đi đâu cũng chưng ra cái mặt ngơ ngơ, nai nai, cái gì cũng không biết, tiếng Anh cũng tệ luôn. Cách giải quyết duy nhất là hỏi thôi! Và mình đã làm như vậy đó, cái gì không biết thì hỏi, nghe không rõ cũng hỏi lại, không ngại làm phiền người ta đâu, vì ở đây ai cũng nhiệt tình và thân thiện lắm. Zaragoza là một thành phố rất đáng để trải nghiệm, mình như được già đi 1 lần để sống chậm và yêu thương nhiều hơn ấy, vì ở đây toàn người già đáng yêu mà.
Bây giờ cũng khá quen với cuộc sống ở đây rồi nhưng mình cũng không hay đi chơi mà chủ yếu là đi dạo buổi tối thôi. Mình hay đi dạo tới khu vui chơi cho trẻ em rồi vào chơi cùng tụi nhóc, giảm stress rất hiệu quả đấy nhé!
Hoàng Linh và mùa đông đầu tiên tại Tây Ban Nha
À, còn về mấy chị nhân viên INEC thì khỏi phải nói rồi, mấy chị lo cho mình còn hơn cả cha mẹ nữa. Nội việc bay thôi đã chuẩn bị rất kỹ: soạn ra giấy cho mình đọc, chuẩn bị cả file giấy tờ bay, gọi lên dặn dò đủ kiểu. Nói chung là mình chỉ việc vô tư, còn lại để INEC lo, hehe. Anh chị ở INEC cứ lâu lâu lại nhắn tin hỏi “nhớ nhà không, có cần giúp gì không…”, cứ vậy mà mình quen gần hết nhân viên ở INEC luôn! Năm sau mẹ mình tính qua thăm cái “thành phố già” mà mình hay khoe qua Skype này như nào là lại cần đến sự hỗ trợ của INEC nữa rồi.
Với những bạn mà đang có ý định du học Tây Ban Nha như mình, không biết trường khác thế nào chứ nếu chọn Đại học Zaragoza, mình đảm bảo bạn sẽ hoàn toàn hài lòng luôn, bằng chứng là mình đang hài lòng với trường mà mình đang học tới… 200% luôn đấy!