Chúng tôi vừa trở về sau một chuyến đi dài 7 ngày, một chuyến đi ngắn đủ để trải nghiệm cuộc sống học tập của một du học sinh, một chuyến đi mang lại nhiều trải nghiệm mới lạ và nhiều điều chưa ai nghĩ đến. Chúng tôi có 10 người đều là những học sinh của những ngôi trường trên tổ quốc Việt Nam, cùng với 2 anh dẫn đoàn – anh Tân và anh Thắng, trên cùng một hành trình.
Vì chỉ duy nhất tôi là người Hà Nội, cách xa mọi người nên lúc đầu tôi đã định đặt vé bay thẳng từ Hà Nội đến Malaysia rồi gặp mọi người bên đó. Nhưng rồi tôi lại lựa chọn vào Sài Gòn để đi chung đoàn, và đến bây giờ, đó chưa bao giờ là một quyết định sai lầm. Khi gặp nhau ở sân bay Tân Sơn Nhất, tôi không quen một ai, và cũng không ai quen biết nhau, mọi câu chào hỏi, nói chuyện đều ngại ngùng và khách sáo. Tôi cảm thấy hơi lạc lõng một chút và đã nghĩ rằng mình sẽ khó hoà nhập cùng mọi người khi là người duy nhất đến từ miền Bắc. Rồi chúng tôi được phân thành từng cặp để đi làm thủ tục, và người đi cùng tôi là anh Quân.
Khi đặt chân đến sân bay Kuala Lumpur, xung quanh tôi toàn cây là cây, cảm giác như đang đứng trong một khu rừng vậy. Sân bay rộng đến nỗi chúng tôi phải đi bằng tàu điện để ra cổng chín, và được tài xế của trường đón ngay cửa ra. Trên đường về ký túc xá, mọi người bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn và thân thiết hơn.
Nơi chúng tôi ở là Sunway Monash Residence (SMR). Khi vừa đặt chân đến, cảm xúc đầu tiên của tôi là “Wowww!!! So big!!!”. Nó cứ như một khách sạn cao cấp chứ không phải ký túc xá đâu, bởi mọi thứ đều đẹp, lại rất tiện nghi và hiện đại. Làm thủ tục nhận phòng và nghỉ ngơi xong, chúng tôi được tham gia tiệc chào mừng do trường tổ chức với những món ăn Việt Nam.
Ngày đầu tiên đi học: Đại học Sunway.
Ngôi trường thật tuyệt vời. Đó là một môi trường mà bất cứ ai khi bước vào cũng muốn học, đi đến đâu cũng thấy khu vực tự học và hình ảnh sinh viên trường học bài, hoặc đọc sách, có khi giải lao bằng cách chơi một trò chơi nào đó.
Chúng tôi đi ăn sáng và tìm lớp học của mình. Mỗi người được vào một lớp khác nhau, riêng tôi được xếp vào lớp Written 2B của thầy Kenny. Sau khi chào hỏi và giới thiệu tôi với mọi người, mỗi người lại lần lượt tự giới thiệu bản thân mình với tôi, ai nấy cũng đều rất thân thiện. Trước đó, tôi là một người ngại giao tiếp tiếng Anh và luôn sợ nói sai, nhưng khi được học tập trong môi trường quốc tế, ai cũng sử dụng tiếng Anh là ngôn ngữ chính nên tôi đã tự tin lên rất nhiều, và còn khiến tôi thích thú với việc giao tiếp bằng tiếng Anh nữa. Tôi được nói chuyện và làm quen với nhiều bạn trong lớp đến từ nhiều quốc gia trên thế giới như Malaysia, Hàn Quốc, Libia, Dubai, Trung Quốc… mọi người cũng rất cởi mở và quý mến tôi.
Buổi chiều, chúng tôi được đi tham quan trường Đại học Sunway. Khuôn viên trường rất rộng với nhiều toà nhà và khu vực riêng cho từng khoa. Tất cả thiết bị học tập như phòng học, bàn ghế, cơ sở vật chất đều được trang bị đầy đủ, hiện đại, nhìn rất đẹp và khá kích thích tinh thần học tập của chúng tôi. Tối đến là khoảng thời gian nghỉ ngơi, là lúc chúng tôi ngồi cạnh nhau nói chuyện hoặc đi dạo đâu đó.
Đoàn chúng tôi ngày một thân thiết hơn, dù cho có một số chuyện nhỏ phát sinh thì điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến tinh thần của cả đoàn mà càng làm mọi người thân thiết, gắn bó và quan tâm nhau nhiều hơn.
Ngày cuối cùng, chúng tôi được trao chứng chỉ và đi chơi ở Sunway Lagoon. Đó là một khu giải trí bậc nhất Malaysia, rất rộng và chơi mãi không hết trò. Tôi luôn nhớ cảm giác đáng sợ nhưng cũng rất kích thích khi đi trên cây cầu treo bởi nó vừa cao lại còn lắc lư. Hay những trò chơi cảm giác mạnh với nước thật sự rất vui. Đêm đó cũng là đêm cuối cùng chúng tôi được ở cùng nhau, tôi, anh Tân và anh Quân ngồi nói chuyện và chơi với nhau đến gần sáng.
Một trong những kỷ niệm đáng nhớ của tôi là vào đêm thứ 2. Tôi cùng anh Quân, chị Thi và Nhi không ngủ được nên bày trò đi vào thang máy, dạo chơi từ tầng 1 lên tầng 22 của ký túc xá, sau đó xuống bơi, đi ăn và cùng nhau nói chuyện. Chúng tôi như anh chị em của nhau, lần lượt chia sẻ về những chuyện của bản thân, hay dự định về tương lai và càng hiểu nhau hơn. Hay một kỷ niệm khác là vào đêm trước ngày trao chứng chỉ, cũng là ngày kết thúc chương trình học tiếng Anh trên trường, chúng tôi quây quần bên nhau chơi trò nói thật và thử thách đến 4h sáng. Mọi người hỏi nhau rất nhiều câu hỏi, về những gì chưa biết về nhau, hay cùng nhau kể những câu chuyện vui. Ai ai cũng buồn vì sắp phải xa nhau.
Đây là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài và được học tập trong một môi trường quốc tế, chỉ sử dụng tiếng Anh là ngôn ngữ giao tiếp chính. Tôi vốn nghĩ rằng, giáo viên người Malaysia nói sẽ khó nghe, hoặc không chuẩn. Nhưng thực tế, họ đều là những giáo viên xuất sắc, phát âm và ngữ điệu đều chuẩn như người bản xứ. Giáo viên lớp Oral của tôi là người Malaysia gốc Trung Quốc giảng bài rất hay và thu hút, khiến mọi người trong lớp đều chăm chú nghe giảng, hay một số thầy cô khác – những giáo viên mà tôi không thể nào quên.
Ngày nhận chứng chỉ, tôi vừa vui, lại buồn vì sắp phải xa mọi người trong đoàn, xa những người bạn quốc tế cùng học tập và gặp nhau mỗi sáng, bắt tay nhau và nói “Hi Bro, what’s up?”… Tôi chỉ mong thời gian này kéo dài hơn nữa để sáng nào cũng được nói câu đó. Phải xa những thầy cô giáo tốt bụng và thân thiện, những người anh ở INEC và cả ngôi trường Sunway – dù chưa biết lâu nhưng tôi đã coi như nhà mình từ lúc nào.
Đây là những trải nghiệm mà lần đầu tiên tôi có, được tiếp xúc với những điều mới lạ. Nhớ lại những ngày lúc mới gặp nhau mà bây giờ đã phải xa nhau mỗi đứa một nơi. Mọi người có thể dễ dàng hẹn nhau để gặp gỡ sau khi trở về Việt Nam, nhưng tôi thì hơi xa. Tôi rất cảm ơn INEC và trường ĐH Sunway đã tổ chức nên chuyến đi này, để tôi có thêm những kỷ niệm đáng nhớ, gặp gỡ nhiều người bạn mới, trải nghiệm một đất nước mới. Tôi cũng thấy mình may mắn khi được chọn là một trong những người tham gia đầu tiên.
Mọi người hãy nhớ mãi “người em Hà Nội nói tiếng Nam” này nhé. Em sẽ nhớ mọi người nhiều và mong được gặp mọi người trong thời gian sớm nhất.
Minh Bùi