Ngay từ khi còn bé xíu, hay thậm chí cho đến tận bây giờ, tôi luôn có một niềm tin vững chãi, rằng những nơi ta đến, việc ta làm, biết bao người tốt xuất hiện trong cuộc đời ta, đôi khi có sự sắp đặt của số phận. Và rằng, để số phận có thể đưa đẩy ta đi, hãy dám ước mơ, dám đam mê mãnh liệt, dám cố gắng và luôn suy nghĩ tích cực, rồi ta sẽ thấy điều kỳ diệu. Cơ duyên tôi đến với nước Anh có lẽ cũng là như thế.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về nước Anh khó quên lắm. Đó là năm 2002. Ngày ấy, tôi là một con bé rất mê sách, mê ngoại ngữ và vô cùng tò mò về thế giới rộng lớn ngoài kia. Tình cờ một lần tôi đọc được bài báo viết về thủ đô London. Tôi còn nhớ như in hình ảnh chiếc tháp đồng hồ Big Ben kiêu hãnh, những dãy phố những ngôi nhà cổ kính, rồi cả chiếc xe buýt hai tầng lưu thông bên tay trái nữa, trông kỳ lạ và mê hoặc lắm lắm.
>> Tại sao nên du học Anh Quốc ngay từ bây giờ?
Rồi thì những ai đam mê Harry Potter, hay Candy – cô bé mồ côi sẽ hiểu được những sự tưởng tượng không ngừng nghỉ về hình ảnh ga tàu điện ngầm, hay vùng đồng quê yên ả, thảo nguyên mênh mông lộng gió bao phủ bởi lớp cỏ khô vàng óng. Tất cả điều đó khiến một con bé lớp 7 như tôi bắt đầu mơ mộng về những chuyến đi, trải nghiệm thực sự ở vùng đất này. Nhưng rồi giấc mơ ấy sớm bị xếp lại vì những áp lực học hành của năm học kế tiếp, và gánh nặng kinh tế đè lên vai cha mẹ, khiến tôi chỉ có thể tự mỉm cười với mình mỗi lần nghĩ về nó.
Thế mà… 10 năm sau đó. Cú sốc tâm lý tưởng chừng là kết thúc cuộc đời lại là động lực thúc đẩy tôi thực hiện hóa giấc mơ. Việc tôi quyết định nghỉ một công việc tốt khiến bố mẹ tôi lo lắng, nhưng tôi hiểu bố mẹ nào cũng mong muốn con cái mình được sống và làm những điều mình thích. Sau hơn 10 tuần làm thủ tục và hồi hộp chờ đợi kết quả. Cuối cùng…
Vào một ngày cuối tháng 10, nước Anh chào mừng tôi bằng một cơn mưa lất phất đầu đông, không lạnh tê tái như mưa phùn Hà Nội, không tạt bôm bốp vào mặt đau điếng như những trận mưa ào Sài Gòn. Thế nhưng cái lạnh ấy từ từ nhẹ nhàng thấm vào da thịt, và ở lại rất lâu, lâu đến mức tôi cảm thấy thực sự chán ngán nếu phải cởi bỏ lớp áo khoác dày cộp bên ngoài. Từ sân bay Gatwick vào trong thành phố mất gần 2 tiếng. Hai hàng cây bên đường xơ xác trơ trọi không còn một chiếc lá, trông cô đơn lạnh lẽo và buồn bã lắm. “Mấy cây này không còn sống nữa hả anh?”, tôi buột miệng hỏi anh lái taxi. Anh tên Kofi người Ghana, cười to nhe hàm răng trắng muốt bảo rằng “À không, mùa đông thì chúng trông như vậy chứ đến mùa xuân hoa nở đẹp lắm”. Thế là, cuộc trò chuyện cởi mở của chúng tôi sau đó cho tôi thêm ít nhiều sự động viên để sẵn sàng đón chào những điều sắp đến ở vùng đất mới này.
Vì tôi nhận visa trễ mất hai tuần nên ngày hôm sau tôi phải đến trường để làm thủ tục nhập học. Ngày kế tiếp cũng là ngày đầu đến lớp, tôi thực sự sốc. Sốc vì văn hóa rất khác, và tiếng Anh của họ cũng rất khác tiếng Anh kiểu Mỹ mà tôi được học. Chưa kể trời là lúc nào cũng âm u lạnh lẽo và sương mù giăng dày, càng khiến tôi thêm cô đơn và nhớ nhà. Sau những ngày đầu tiên sốc nặng vì văn hóa và ngôn ngữ thì tôi cũng bắt đầu thích nghi tốt với cuộc sống và việc học. Mọi thứ cũng trở nên dễ dàng hơn. Tôi bắt đầu có thêm nhiều bạn mới, tham gia nhiều hoạt động ở trường và của hội sinh viên Việt Nam.
Mùa đông đầu tiên tuyết rơi ngợp trời, khắp nơi tuyết phủ trắng theo kiểu rất là “trời Âu”. Thế là chúng tôi, mấy đứa sinh viên Việt Nam xa nhà lần đầu thấy tuyết hăm hở đuổi nhau ra công viên đắp người tuyết, rồi thì vo tròn ném nhau ầm ầm, náo loạn cả một buổi sáng cuối tuần. Nằm dài trên tuyết, hơi thở phì phò khói lạnh, vẫn là bầu trời luôn u ám ấy, tự vấn bản thân từ bao giờ tôi đã yêu nơi này mất rồi?
>> Bí quyết tiết kiệm tiền khi du học
Trời chuẩn bị vào xuân. Tôi nhớ đến không khí Tết ở Sài Gòn, dĩ nhiên cái lạnh thì không thể nào bằng. Còn vài ngày nữa, Sài Gòn cũng chuẩn bị đón giao thừa còn gì. Để đón Tết, hội sinh viên Việt Nam ở trường tôi tổ chức ngày Văn hóa Việt Nam. Là sinh viên nơi đất khách quê người thì không gì cảm thấy tự hào bằng việc được mặc tà áo dài truyền thống, giới thiệu với bạn bè quốc tế về đất nước con người Việt, không chỉ là bằng hình ảnh suông mà còn với những món ăn và trò chơi đậm chất Việt như bánh chưng bánh tét, chả giò, bún chả, nhảy sạp, thử áo dài nón lá. Chương trình xong, cả đám sinh viên bất kể Tây ta rưng rưng hòa cùng một nhịp cảm xúc hứa hẹn “Một ngày hội Việt Nam sang năm hoành tráng hơn”, rồi những lời cảm ơn chân thành và những cái ôm chặt còn chút nuối tiếc. Những hình ảnh những cảm xúc như thế này, tôi chưa bao giờ dám mơ hay nghĩ, chỉ kịp nhận ra rằng mình thực sự rất may mắn.
Xuân qua hè đến, khắp các con đường những đám hoa li ti đầy màu sắc bắt đầu đua nhau nở rộ, bầu trời lại thêm nắng xanh trong làm không khí trở nên ấm áp đến lạ. Giữa mùa hè, tôi cùng với một người bạn quyết định cùng nhau đi khám phá phía cực Tây, vùng Cornwall. Lần đầu tiên tôi được đi về miền quê. Không biết là có phải do tôi gặp may không mà đường cao tốc hôm ấy kẹt cứng, trong khi anh bạn tôi nhăn nhó chật vật thoát khỏi con đường chính để rẽ vào những con đường làng bé bé xinh xinh thì tôi lại thấy vui lạ. Những cánh đồng rộng lớn mênh mông, cọng rơm vàng óng ả được cuốn gọn gàng lại thành từng cuộn to đùng cách đều nhau, những chú cừu béo ụ thong thả nhàn nhã gặm cỏ… cảnh tượng ấy khiến khóe mắt tôi tự nhiên bỗng thấy cay cay. Chắc chắn tôi là người may mắn nhất quả đất nên mới được ngắm hình ảnh thanh bình này.
>> Cách chọn ngành phù hợp với bản thân
Sau hơn 6 tiếng đồng hồ lái xe, biển Cornwall đã hiện ra trước mắt, xanh thăm thẳm và đẹp hơn cả tranh vẽ. Mặc dù tôi đam mê và có tí khiếu chụp ảnh, nhưng tôi tin rằng, cảnh đẹp nơi đây không gì có thể lưu giữ được. Thôi thì tôi đành ích kỷ một chút giữ lại khoảnh khắc ấy cho riêng mình, và cho những ai muốn khám phá vùng đất này sẽ tự tìm hiểu và cảm nhận theo cách của họ vậy.
>> Bí quyết để chọn trường đại học tốt
Vì là một người rất thích khám phá nên suốt mùa hè và mùa thu, tôi luôn tranh thủ thời gian rong ruổi những vùng xung quanh London, thậm chí sang cả vùng Scốt-len và Car-diff. Tin tôi đi, mỗi vùng của nước Anh, dù là vùng quê hay thành phố, dù là vùng biển hay nông thôn, đều đem lại những cung bậc cảm xúc rất khác lạ, những cảm xúc tôi dám chắc khó có thể tìm được lại lần nữa. Khi thì ngọt ngào, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, lướt qua mềm mại nhưng đọng lại trong tim rất đỗi bình yên, khi thì thích thú, ngạc nhiên như thể đứa trẻ vừa lên ba muốn đòi đi thêm nhiều lần nữa.
Nước Anh, đối với tôi, không chỉ còn là một giấc mơ mông lung thuở bé, hay một ký ức êm đềm, ngọt ngào của tuổi trẻ đầy nhiệt huyết. Đó chính là nơi ươm mầm, chắp cánh cho ước mơ tôi được bay cao bay xa, cho tôi một niềm tin lớn lao “Tuổi trẻ không đến lần thứ hai. Cho nên cứ mơ mộng, cứ đam mê và cho đi thật nhiều cố gắng. You’ll get there”.
>> Du học Anh Quốc – Những thông tin cần biết
(Theo Ukinmyeyes)